Em bây giờ

Ở cái tuổi có nhiều hoài bão và tham vọng, em thích đi con đường của riêng mình. Người ta bảo em không biết phấn đấu, không biết tìm đường tiến thân hay... em nhu nhược. Người ta bảo em nhiều thứ lắm, nhiều quá đâm ra em quên chẳng nhớ hết nữa. Mà em cũng chẳng cần thiết phải nhớ. Cứ xem như gió, thổi qua đời mình rồi cũng chóng tan.
Em bây giờ, không còn nổi đóa lên mỗi khi ai đó cố tình chọc tức. Cái tuổi 23 không phải quá già, cũng không còn trẻ để cảm xúc mặc sức tuôn trào không chút kiềm chế. Em bây giờ, không quá thích dầm mưa nữa. Không thích thân mình ướt đẫm rồi run cầm cập vì lạnh hay vì cô đơn. Chỉ là thỉnh thoảng đưa tay ra hứng mưa để biết mình còn chút cảm xúc xưa cũ đọng lại, nhớ là từng có một thời yêu say đắm cơn mưa bất chợt. Nước mưa lúc ấy len lỏi tận trong tim.
Em bây giờ không vui buồn bất chợt nữa. Cảm xúc dần được cân bằng theo thời gian. Buồn vui gì thì cũng đón nhận. Nhẹ nhàng và học cách chấp nhận, giống như tập làm quen dần bởi vì đừng quan trọng hóa điều gì cả.
Em xem trong nhiều bộ phim Hàn, người con trai thường thích mẫu con gái ngốc ngốc, ngờ nghệch, hậu đậu một tý. Còn mẫu con gái như em, đã xấu lại còn nguy hiểm thì ai mà nhìn nhỉ? Kể ra hồn nhiên thì hạnh phúc, em thật sự mong mỏi mình sẽ như thế.
Em bây giờ, không thức trắng đêm để suy nghĩ về một người không thuộc về mình nữa. Những hoài nghi, day dứt, những nỗi lo không nguồn gốc, không còn bám riết tâm trí em nữa. Thỉnh thoảng có giật mình nửa đêm. Đôi lúc lại nhớ một người đến nhói lòng... Những lúc như thế, em lại tự vỗ về mình rằng sẽ qua cả thôi.
Em bây giờ, không đặt quá nhiều hy vọng vào bất cứ việc gì hay bất cứ ai. Cuộc sống dạy em biết nhiều điều, dạy em cách chấp nhận và bước tiếp. Dạy em phải mỉm cười dù lòng đang rất đau.
Em bây giờ, chế ngự cảm xúc rất giỏi. Có lẽ cuộc đời là người thầy giỏi và thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành mọi thứ. Nụ cười em đã khác xưa nhiều, khinh khỉnh đáng ghét pha lẫn chua cay. Có điều, em biết không phải nụ cười ngày xưa ấy mất đi mà là đang chơi trốn tìm. Quan trọng là có ai tìm được nụ cười ấy về được hay không?
Em bây giờ khác xưa nhiều rồi. Trái tim em lúc này, đã có hình bóng người khác lấp vào, đã quá đủ đầy. Còn những ký ức về anh, nhạt nhòa tự lúc nào, tôi cũng không rõ nữa. Tự nhiên đến rồi tự nhiên đi, cũng là lẽ thường.
Em bây giờ... sẽ hết lòng với ai đó thật sự yêu thương mình, sẽ buông tay nếu biết mình không thể níu giữ, sẽ cố gắng cho hiện tại - tương lai phía trước.
Và sẽ tin tưởng bản thân trong bất kỳ tình huống nào. Vậy nhé!
Em bây giờ, không còn nổi đóa lên mỗi khi ai đó cố tình chọc tức. Cái tuổi 23 không phải quá già, cũng không còn trẻ để cảm xúc mặc sức tuôn trào không chút kiềm chế. Em bây giờ, không quá thích dầm mưa nữa. Không thích thân mình ướt đẫm rồi run cầm cập vì lạnh hay vì cô đơn. Chỉ là thỉnh thoảng đưa tay ra hứng mưa để biết mình còn chút cảm xúc xưa cũ đọng lại, nhớ là từng có một thời yêu say đắm cơn mưa bất chợt. Nước mưa lúc ấy len lỏi tận trong tim.
Em bây giờ không vui buồn bất chợt nữa. Cảm xúc dần được cân bằng theo thời gian. Buồn vui gì thì cũng đón nhận. Nhẹ nhàng và học cách chấp nhận, giống như tập làm quen dần bởi vì đừng quan trọng hóa điều gì cả.
Em xem trong nhiều bộ phim Hàn, người con trai thường thích mẫu con gái ngốc ngốc, ngờ nghệch, hậu đậu một tý. Còn mẫu con gái như em, đã xấu lại còn nguy hiểm thì ai mà nhìn nhỉ? Kể ra hồn nhiên thì hạnh phúc, em thật sự mong mỏi mình sẽ như thế.
Em bây giờ, không thức trắng đêm để suy nghĩ về một người không thuộc về mình nữa. Những hoài nghi, day dứt, những nỗi lo không nguồn gốc, không còn bám riết tâm trí em nữa. Thỉnh thoảng có giật mình nửa đêm. Đôi lúc lại nhớ một người đến nhói lòng... Những lúc như thế, em lại tự vỗ về mình rằng sẽ qua cả thôi.
Em bây giờ, không đặt quá nhiều hy vọng vào bất cứ việc gì hay bất cứ ai. Cuộc sống dạy em biết nhiều điều, dạy em cách chấp nhận và bước tiếp. Dạy em phải mỉm cười dù lòng đang rất đau.
Em bây giờ, chế ngự cảm xúc rất giỏi. Có lẽ cuộc đời là người thầy giỏi và thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành mọi thứ. Nụ cười em đã khác xưa nhiều, khinh khỉnh đáng ghét pha lẫn chua cay. Có điều, em biết không phải nụ cười ngày xưa ấy mất đi mà là đang chơi trốn tìm. Quan trọng là có ai tìm được nụ cười ấy về được hay không?
Em bây giờ khác xưa nhiều rồi. Trái tim em lúc này, đã có hình bóng người khác lấp vào, đã quá đủ đầy. Còn những ký ức về anh, nhạt nhòa tự lúc nào, tôi cũng không rõ nữa. Tự nhiên đến rồi tự nhiên đi, cũng là lẽ thường.
Em bây giờ... sẽ hết lòng với ai đó thật sự yêu thương mình, sẽ buông tay nếu biết mình không thể níu giữ, sẽ cố gắng cho hiện tại - tương lai phía trước.
Và sẽ tin tưởng bản thân trong bất kỳ tình huống nào. Vậy nhé!
-
Book review: "Chúng ta rồi sẽ ổn thôi"
July 03, 2024 -
Thành phố em đã yêu
July 03, 2024 -
Tâm sự người con gái
July 02, 2024
Bài viết Phổ biến
Nghiêm túc YÊU
(14854 lượt xem)
SỰ KHÁC BIỆT !!!
(8698 lượt xem)
CHÀO THÁNG 7 ^^
(20308 lượt xem)
Hôm nay em nhớ - Một người mà em yêu!
(13217 lượt xem)
BÀI HÁT TẠO CẢM HỨNG VÀ ĐỘNG LỰC SỐNG MẠNH MẼ !!!
(15208 lượt xem)
Đối tác - Bạn hữu