ĐẶT TÊN CHO CUỘC SỐNG !

Các bạn
thân mến ! Cuộc sống là đầy rẫy những chuyến đi, Với tôi khi bước chân ra khỏi
thềm nhà đó cũng là một cuộc hành trình. Tôi gọi đó là một chuyến đi.

Lúc còn nhỏ
chưa hiểu chuyện tôi xem đấy là một niềm yêu thích trước sự tò mò của trẻ nhỏ
Lớn lên một
chút tôi theo cha cùng cơ quan đi đó đây cũng chỉ đơn giản khám phá những niềm
vui ẩn dật trên những miền đất lạ
Khi trưởng
thành hơn tôi gọi đó là trải nghiệm !!!
Lúc nhận ra
giá trị của những chuyến đi cũng là khi khái niệm trưởng thành của tôi hoàn thiện
hơn cả.
1 tuổi – mở
mắt trào đời
10 tuổi –
chăm chỉ học hành
20 tuổi –
tràn đầy ước mơ
....

Tôi đang ở
cái lứa tuổi mà người trẻ vươn tới, người già khao khát trở lại. 19t trên cương
vị một cô sinh viên năm 2. Không quá khó để nhận ra mình đang ở vị trí nào.
Đúng vậy,
đi là để trải nghiệm mọi giác quan : mắt thấy, tai nghe, tay sờ,mũi ngửi !
Tôi đã từng
nghe một câu nói : “Tôi cần nhấn mạnh lại rằng tôi đi chuyến này đơn giản vì đó
là ước mơ của tôi.Tôi không để chứng minh điều gì cả. Tôi cũng không đi để thay
đổi cuộc sống của ai cả. Trừ cuộc sống của chính tôi “ – Huyền chíp – Tác giả
cuốn sách :Xách balo lên và đi. Tôi đã
ngưỡng mộ cô giá đôi mươi với 700USD trong tay làm nên những điều kì diệu. Và khi
tôi viết note này cũng không mong đợi điều gì ngoài sự đồng cảm của bạn đọc.
Tôi không muốn chiếm lĩnh tôi muốn kiếm
tìm những tâm hồn, những con tim cùng chí hướng. Khát khao hoàn thiện ! Và tôi
yêu !
Gần hơn
chút nữa, cô bạn cùng CLB của tôi – đã dành ra vài tháng đi làm thêm để có đủ
tiền chinh phục : “ Phan Xi Păng “ - ngọn
núi mệnh danh là “Nóc nhà của Đông Dương “. Có thể bạn chỉ có thể cảm nhận được
rằng ta leo lên đỉnh núi là đã đặt chân lên chỗ cao nhất của một quá trình. Chỉ
có thể nhìn ngắm thế giới nhỏ bé ở phía dưới..thu hết mọi thứ vào tầm mắt... và
hít thở. Nhưng không, bạn không chỉ dừng lại ở đó....Bạn đang góp nhặt dựng xây
một cuộc sống với những hành trình trải nghiệm. Hãy thử !
Về những
chuyến đi, tôi chưa trải nghiệm nhiều, nhưng ít ra tôi hiểu về nó. Và tương lai
tôi sẽ không dừng lại !
Khi đạp xe đến trường trên một quãng đường dài đó
là một chuyến đi xuyên suốt 3 năm THPT
Khi tôi mò
mẫm lên thành thị thi Đại học đó là một bước ngoặt, một chuyến đi và tôi mở ra
một cánh cửa mới
7 tuổi đặt
chân lên lên mảnh đất này – Hà Nội hiện lên trong tôi là một chốn phồn hoa đô
thị- sa hoa và lộng lẫy. Tôi đã từng mong ước được ngắm nhìn Hà Nội về đêm, đặt
chân đến nơi Bác nằm nghỉ....dạo quanh 36 phố phường HN, và thử những món ăn
ngon không kể từng ngõ ngách. Nhưng cho đến khi tôi 14 tuổi đặt chân lại nơi ấy
tôi mới chỉ thực hiện được một nửa ..Còn bây giờ - tôi dám khẳng định mình có
thể đi và khám phá bất kì nơi nào ! Thật đấy !

Các bạn của
tôi ! Có hình dung được không nhỷ ? Chúng ta có thể khác lạ đến từng ngày, thay
đổi suy nghĩ đến từng phút giây! Vậy nên đừng sợ nghĩ, đừng sợ làm, đừng sợ đi,
đừng sợ theo đuổi.... Chúng ta có cả một cuộc đời để sửa chữa chúng chứ không
có thêm một cuộc đời thứ 2 để bắt đầu lại tất cả.
Tôi đã dành
một năm để định hình cuộc sống. Chọn lựa môi trường và chập chững những bước đi
đầu tiên. Ai bảo chỉ đứa trẻ 2 tuổi mới biết tập đi, tập nói nhỷ ? Tôi thấy
mình học những điều đó còn khó gập bội khi trẻ thơ.
Chúng tôi
đã có một cuộc hành trình đạp xe một vòng HN
- khoác trên mình màu áo xanh FMC – Câu lạc bộ nhà quản trị tương lai.
Tôi nhận ra Hà Nội đẹp vô cùng khi mình bước chậm lại. Tôi thấy con người gần
gũi nhau ghê gớm và tôi cảm động trước những lời hỏi thăm về Future Manage Club
hơn bao giờ hết!
Đã không ít
lần cùng CLB rong ruổi những ước mơ, đặt chân lên từng ngóc ngách HN – Khám phá
vùng lân cận – và thu về không nhỏ khối lượng câu trả lời.

Tôi đã từng
đặt chân lên Hòa Bình _ Trở về trong hình tượng một cô gái dân tộc . Tôi nhận
ra con người lớn lên cùng môi trường sống.
Nở một nụ cười thật tươi khi tôi đang vận dụng những điều tươi đẹp vào cuộc sống
của chính bản thân mình.
[....Tôi đã
từng...tôi đã từng...]
Đó là khi
tôi nhận ra nhiều từ những chuyến đi, trả lời cho tôi ngàn vạn câu hỏi đang bủa
vây sự tò mò vốn có. Tôi hiểu vì sao những
doanh nghiệp, công ty, nhà nước... lại bỏ ra một khoản tiền lớn đề đầu tư cho
những chuyến du lịch? Tôi hiểu vì sao tập thể cần có những buổi dã ngoại ngoài
trời? tôi hiểu vì sao sinh viên cần đi thực tế?.... Và trên hết Tôi hiểu vì sao
mình cần trải nghiệm những điều này !
Tôi đã ghi
lại tất cả qua blog, page.. và cả những cuốn sổ. Tôi tự mình đặt tên cho cuộc sống
của tôi. Tôi nhìn ngắm cuộc sống của mình qua những trang viết. VÀ HIỆN TẠI TÔI
ĐANG MỈM CƯỜI !

THÂN !!!

thân mến ! Cuộc sống là đầy rẫy những chuyến đi, Với tôi khi bước chân ra khỏi
thềm nhà đó cũng là một cuộc hành trình. Tôi gọi đó là một chuyến đi.

Lúc còn nhỏ
chưa hiểu chuyện tôi xem đấy là một niềm yêu thích trước sự tò mò của trẻ nhỏ
Lớn lên một
chút tôi theo cha cùng cơ quan đi đó đây cũng chỉ đơn giản khám phá những niềm
vui ẩn dật trên những miền đất lạ
Khi trưởng
thành hơn tôi gọi đó là trải nghiệm !!!
Lúc nhận ra
giá trị của những chuyến đi cũng là khi khái niệm trưởng thành của tôi hoàn thiện
hơn cả.
1 tuổi – mở
mắt trào đời
10 tuổi –
chăm chỉ học hành
20 tuổi –
tràn đầy ước mơ
....

Tôi đang ở
cái lứa tuổi mà người trẻ vươn tới, người già khao khát trở lại. 19t trên cương
vị một cô sinh viên năm 2. Không quá khó để nhận ra mình đang ở vị trí nào.
Đúng vậy,
đi là để trải nghiệm mọi giác quan : mắt thấy, tai nghe, tay sờ,mũi ngửi !
Tôi đã từng
nghe một câu nói : “Tôi cần nhấn mạnh lại rằng tôi đi chuyến này đơn giản vì đó
là ước mơ của tôi.Tôi không để chứng minh điều gì cả. Tôi cũng không đi để thay
đổi cuộc sống của ai cả. Trừ cuộc sống của chính tôi “ – Huyền chíp – Tác giả
cuốn sách :Xách balo lên và đi. Tôi đã
ngưỡng mộ cô giá đôi mươi với 700USD trong tay làm nên những điều kì diệu. Và khi
tôi viết note này cũng không mong đợi điều gì ngoài sự đồng cảm của bạn đọc.
Tôi không muốn chiếm lĩnh tôi muốn kiếm
tìm những tâm hồn, những con tim cùng chí hướng. Khát khao hoàn thiện ! Và tôi
yêu !
Gần hơn
chút nữa, cô bạn cùng CLB của tôi – đã dành ra vài tháng đi làm thêm để có đủ
tiền chinh phục : “ Phan Xi Păng “ - ngọn
núi mệnh danh là “Nóc nhà của Đông Dương “. Có thể bạn chỉ có thể cảm nhận được
rằng ta leo lên đỉnh núi là đã đặt chân lên chỗ cao nhất của một quá trình. Chỉ
có thể nhìn ngắm thế giới nhỏ bé ở phía dưới..thu hết mọi thứ vào tầm mắt... và
hít thở. Nhưng không, bạn không chỉ dừng lại ở đó....Bạn đang góp nhặt dựng xây
một cuộc sống với những hành trình trải nghiệm. Hãy thử !
Về những
chuyến đi, tôi chưa trải nghiệm nhiều, nhưng ít ra tôi hiểu về nó. Và tương lai
tôi sẽ không dừng lại !
Khi đạp xe đến trường trên một quãng đường dài đó
là một chuyến đi xuyên suốt 3 năm THPT
Khi tôi mò
mẫm lên thành thị thi Đại học đó là một bước ngoặt, một chuyến đi và tôi mở ra
một cánh cửa mới
7 tuổi đặt
chân lên lên mảnh đất này – Hà Nội hiện lên trong tôi là một chốn phồn hoa đô
thị- sa hoa và lộng lẫy. Tôi đã từng mong ước được ngắm nhìn Hà Nội về đêm, đặt
chân đến nơi Bác nằm nghỉ....dạo quanh 36 phố phường HN, và thử những món ăn
ngon không kể từng ngõ ngách. Nhưng cho đến khi tôi 14 tuổi đặt chân lại nơi ấy
tôi mới chỉ thực hiện được một nửa ..Còn bây giờ - tôi dám khẳng định mình có
thể đi và khám phá bất kì nơi nào ! Thật đấy !

Các bạn của
tôi ! Có hình dung được không nhỷ ? Chúng ta có thể khác lạ đến từng ngày, thay
đổi suy nghĩ đến từng phút giây! Vậy nên đừng sợ nghĩ, đừng sợ làm, đừng sợ đi,
đừng sợ theo đuổi.... Chúng ta có cả một cuộc đời để sửa chữa chúng chứ không
có thêm một cuộc đời thứ 2 để bắt đầu lại tất cả.
Tôi đã dành
một năm để định hình cuộc sống. Chọn lựa môi trường và chập chững những bước đi
đầu tiên. Ai bảo chỉ đứa trẻ 2 tuổi mới biết tập đi, tập nói nhỷ ? Tôi thấy
mình học những điều đó còn khó gập bội khi trẻ thơ.
Chúng tôi
đã có một cuộc hành trình đạp xe một vòng HN
- khoác trên mình màu áo xanh FMC – Câu lạc bộ nhà quản trị tương lai.
Tôi nhận ra Hà Nội đẹp vô cùng khi mình bước chậm lại. Tôi thấy con người gần
gũi nhau ghê gớm và tôi cảm động trước những lời hỏi thăm về Future Manage Club
hơn bao giờ hết!
Đã không ít
lần cùng CLB rong ruổi những ước mơ, đặt chân lên từng ngóc ngách HN – Khám phá
vùng lân cận – và thu về không nhỏ khối lượng câu trả lời.

Tôi đã từng
đặt chân lên Hòa Bình _ Trở về trong hình tượng một cô gái dân tộc . Tôi nhận
ra con người lớn lên cùng môi trường sống.
Nở một nụ cười thật tươi khi tôi đang vận dụng những điều tươi đẹp vào cuộc sống
của chính bản thân mình.
[....Tôi đã
từng...tôi đã từng...]
Đó là khi
tôi nhận ra nhiều từ những chuyến đi, trả lời cho tôi ngàn vạn câu hỏi đang bủa
vây sự tò mò vốn có. Tôi hiểu vì sao những
doanh nghiệp, công ty, nhà nước... lại bỏ ra một khoản tiền lớn đề đầu tư cho
những chuyến du lịch? Tôi hiểu vì sao tập thể cần có những buổi dã ngoại ngoài
trời? tôi hiểu vì sao sinh viên cần đi thực tế?.... Và trên hết Tôi hiểu vì sao
mình cần trải nghiệm những điều này !
Tôi đã ghi
lại tất cả qua blog, page.. và cả những cuốn sổ. Tôi tự mình đặt tên cho cuộc sống
của tôi. Tôi nhìn ngắm cuộc sống của mình qua những trang viết. VÀ HIỆN TẠI TÔI
ĐANG MỈM CƯỜI !

THÂN !!!

-
Xin lỗi vì anh không xứng đáng
July 02, 2024 -
Thật muốn cùng anh già đi
July 03, 2024 -
LÀM GÌ ĐỂ HẾT BUỒN !!!
June 27, 2024
Bài viết Phổ biến
Book review: "Cà phê với người lạ"
(7639 lượt xem)
Ai cũng muốn trở thành một kỷ niệm đẹp ở trong lòng một ai đó
(15069 lượt xem)
Phụ nữ & Tiền
(20931 lượt xem)
Khoảng lặng
(16998 lượt xem)
CÔNG CỤ MỜI TẤT CẢ BẠN BÈ TRÊN FB
(3644 lượt xem)
Đối tác - Bạn hữu