Sống an phận

“SỐNG AN PHẬN” là bằng lòng, chấp nhận với thân phận, với
hoàn cảnh, cuộc sống đang có, không mong gì hơn.
Có thể bạn sẽ nghĩ mình không hề sống an phận, vì rõ ràng là
mình có cố gắng. Vậy thì cùng xem thử nhé:
Hôm rồi, mình có dịp gặp lại một CEO, ông ấy chia sẻ “Những
người an phận là những người vô cùng ích kỷ”. Tôi không cho phép bất cứ nhân
viên nào trong công ty của tôi có tư tưởng an phận, kể cả công nhân dưới xưởng
của mình.
Giám đốc kinh doanh lương khá cao, được cấp tô tô riêng,
nhưng thời điểm vừa qua tôi phát hiện ông này bắt đầu có tư tưởng sống an phận,
chắc thấy mọi thứ đầy đủ rồi nên có tâm lý ỷ lại, tôi gọi vào chửi cho không biết
giấu mặt đi đâu, nhân viên thì không nói, nhưng đằng này đã ở vị trí Giám đốc lại
có ý nghĩ như vậy thì không thể chấp nhận được.
Tôi gặp rất nhiều người có năng lực, nhưng khi được đề bạt
thử sức ở một vị trí thử thách hơn thì lại từ chối với lý do là cuộc sống như vậy
là đủ rồi, không muốn phải vất vả thêm nữa.
Nhưng nhìn lại thử xem:
-
Chồng/Vợ, các con ở nhà đã sung sướng chưa? Đã
có cuộc sống mà không phải nghĩ ngợi hay chưa?
-
Bố mẹ mình, bố mẹ chồng/vợ đã thực sự an nhàn,
có thể nương tựa vào mình khi cần hay chưa? Mình thực sự có thể lo được cho bố
mẹ trong những trường hợp như thế?
-
Cuộc sống của mình đã thực sự viên mãn? Hay vẫn
đang chật vật kiếm tiền hàng ngày, cuối tháng lĩnh lương, tháng nào hết tháng
đó?
Không kể đến những người khi sinh ra đã không may mắn có nhiều
khiếm khuyết, nhưng mình đang còn trẻ, đang có sức khoẻ, đáng nhẽ ra có thể
giúp cho chồng/vợ, các con, bố mẹ … có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tại sao lại
không cố gắng?
Cứ nghĩ an phận = an nhàn, nhưng không phải, an phận = ích kỷ,
chỉ biết nghĩ tới hưởng thụ của bản thân. Bản thân hưởng thụ thì sướng, nhưng bố
mẹ thì ngày một già đi, con cái thì ngày một lớn lên … những gì trong thời điểm
hiện tại có đang đáp ứng đủ?
Tôi có tiền, nhưng tôi không bao giờ lựa chọn giúp đỡ người
khác = tiền hay cho tiền, mà tôi cho họ ý chí, cho họ cách làm, tôi sẵn sàng
đào tạo để họ có kiến thức và sẵn sàng trả một mức lương cao hơn, nhưng quan trọng
là họ phải hiểu được tại sao mình lại cần phải làm điều đó?
Đấy là lần đầu tiên mà Phương có một ý niệm cực kỳ rõ ràng về
một “Cuộc sống an phận” là như thế nào?
Thì ra:
-
Chấp nhận một cuộc sống bình thường, không có mục
tiêu, không có nỗ lực đấy chính là an phận
-
Năm này qua năm khác chẳng có gì thay đổi đấy
chính là an phận
-
Mỗi ngày không cố gắng đó cũng chính là sống an
phận
-
Cũng là tuổi 30, cũng là xuất phát điểm như
nhau, khi người khác đang phấn đấu vì mục tiêu của họ - cho gia đình của họ,
còn mình thì sáng đi làm, chiều về nhà, tối đi nhậu, chơi game … đó chính là an
phận
Cho nên, nếu như chỉ vì sống cho cuộc đời của chính mình thì
quá đơn giản, giàu cũng được, nghèo cũng được, sang cũng được, hèn cũng được,
đi đứng, nói năng … thể nào cũng được.
Nhưng chẳng lẽ mình không có dự định báo hiếu bố mẹ?
Không muốn đổi căn nhà to hơn, mua chiếc xe xịn hơn, con được
học trường tốt hơn, và vợ chồng có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn hay sao?
Không ai muốn phải vất vả, khổ cực … càng không muốn con cái
mình phải thiếu thốn …
Có ai muốn cuối tuần phải dậy sớm, ra đường khi trời nắng
cũng như mưa, nóng hay lạnh, thức đêm để làm việc, làm báo cáo …
Phương biết, chẳng ai mong muốn điều đó cả …
Nhưng bởi vì người không sống an phận, họ có mục tiêu để phấn
đấu trong cuộc đời này, có điều cao cả hơn để bản thân cố gắng …
AN PHẬN hay KHÔNG AN PHẬN cũng là một sự lựa chọn
Quan trọng là bạn lựa chọn như thế nào!
hoàn cảnh, cuộc sống đang có, không mong gì hơn.

Có thể bạn sẽ nghĩ mình không hề sống an phận, vì rõ ràng là
mình có cố gắng. Vậy thì cùng xem thử nhé:
Hôm rồi, mình có dịp gặp lại một CEO, ông ấy chia sẻ “Những
người an phận là những người vô cùng ích kỷ”. Tôi không cho phép bất cứ nhân
viên nào trong công ty của tôi có tư tưởng an phận, kể cả công nhân dưới xưởng
của mình.
Giám đốc kinh doanh lương khá cao, được cấp tô tô riêng,
nhưng thời điểm vừa qua tôi phát hiện ông này bắt đầu có tư tưởng sống an phận,
chắc thấy mọi thứ đầy đủ rồi nên có tâm lý ỷ lại, tôi gọi vào chửi cho không biết
giấu mặt đi đâu, nhân viên thì không nói, nhưng đằng này đã ở vị trí Giám đốc lại
có ý nghĩ như vậy thì không thể chấp nhận được.
Tôi gặp rất nhiều người có năng lực, nhưng khi được đề bạt
thử sức ở một vị trí thử thách hơn thì lại từ chối với lý do là cuộc sống như vậy
là đủ rồi, không muốn phải vất vả thêm nữa.
Nhưng nhìn lại thử xem:
-
Chồng/Vợ, các con ở nhà đã sung sướng chưa? Đã
có cuộc sống mà không phải nghĩ ngợi hay chưa?
-
Bố mẹ mình, bố mẹ chồng/vợ đã thực sự an nhàn,
có thể nương tựa vào mình khi cần hay chưa? Mình thực sự có thể lo được cho bố
mẹ trong những trường hợp như thế?
-
Cuộc sống của mình đã thực sự viên mãn? Hay vẫn
đang chật vật kiếm tiền hàng ngày, cuối tháng lĩnh lương, tháng nào hết tháng
đó?
Không kể đến những người khi sinh ra đã không may mắn có nhiều
khiếm khuyết, nhưng mình đang còn trẻ, đang có sức khoẻ, đáng nhẽ ra có thể
giúp cho chồng/vợ, các con, bố mẹ … có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tại sao lại
không cố gắng?
Cứ nghĩ an phận = an nhàn, nhưng không phải, an phận = ích kỷ,
chỉ biết nghĩ tới hưởng thụ của bản thân. Bản thân hưởng thụ thì sướng, nhưng bố
mẹ thì ngày một già đi, con cái thì ngày một lớn lên … những gì trong thời điểm
hiện tại có đang đáp ứng đủ?
Tôi có tiền, nhưng tôi không bao giờ lựa chọn giúp đỡ người
khác = tiền hay cho tiền, mà tôi cho họ ý chí, cho họ cách làm, tôi sẵn sàng
đào tạo để họ có kiến thức và sẵn sàng trả một mức lương cao hơn, nhưng quan trọng
là họ phải hiểu được tại sao mình lại cần phải làm điều đó?
Đấy là lần đầu tiên mà Phương có một ý niệm cực kỳ rõ ràng về
một “Cuộc sống an phận” là như thế nào?
Thì ra:
-
Chấp nhận một cuộc sống bình thường, không có mục
tiêu, không có nỗ lực đấy chính là an phận
-
Năm này qua năm khác chẳng có gì thay đổi đấy
chính là an phận
-
Mỗi ngày không cố gắng đó cũng chính là sống an
phận
-
Cũng là tuổi 30, cũng là xuất phát điểm như
nhau, khi người khác đang phấn đấu vì mục tiêu của họ - cho gia đình của họ,
còn mình thì sáng đi làm, chiều về nhà, tối đi nhậu, chơi game … đó chính là an
phận
Cho nên, nếu như chỉ vì sống cho cuộc đời của chính mình thì
quá đơn giản, giàu cũng được, nghèo cũng được, sang cũng được, hèn cũng được,
đi đứng, nói năng … thể nào cũng được.
Nhưng chẳng lẽ mình không có dự định báo hiếu bố mẹ?
Không muốn đổi căn nhà to hơn, mua chiếc xe xịn hơn, con được
học trường tốt hơn, và vợ chồng có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn hay sao?
Không ai muốn phải vất vả, khổ cực … càng không muốn con cái
mình phải thiếu thốn …
Có ai muốn cuối tuần phải dậy sớm, ra đường khi trời nắng
cũng như mưa, nóng hay lạnh, thức đêm để làm việc, làm báo cáo …
Phương biết, chẳng ai mong muốn điều đó cả …
Nhưng bởi vì người không sống an phận, họ có mục tiêu để phấn
đấu trong cuộc đời này, có điều cao cả hơn để bản thân cố gắng …
AN PHẬN hay KHÔNG AN PHẬN cũng là một sự lựa chọn
Quan trọng là bạn lựa chọn như thế nào!
-
Làm những điều mình thích - khi có thể - Tại sao không?
July 03, 2024 -
"Say" cô đơn
July 02, 2024 -
Bởi vì anh - là người em muốn yêu!
July 03, 2024
Bài viết Phổ biến
Chúng ta - rồi sẽ ổn thôi !
(21063 lượt xem)
Sài Gòn Chiều Nay Mưa To: Bão Số 3 Sẽ Ảnh Hưởng Thế Nào Đến Nam Bộ?
(20236 lượt xem)
Bởi vì anh - là người em muốn yêu!
(15165 lượt xem)
Bức thư tình đầu tiên !!!
(14224 lượt xem)
Book review: "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu"
(13128 lượt xem)
Đối tác - Bạn hữu