Thương gửi cô gái của em!

Hôm nay là ngày thứ 20 em chưa ra khỏi nhà kể từ khi nhỡ mất chuyến bay Sài Gòn vì Covid đang vào mùa trọng điểm.
Chúng tôi, ở 2 đầu thành phố, phương tiện liên lạc duy nhất là chiếc smart phone, thi thoảng là những bức thư tay được gửi qua đường bưu điện.

Đã một quãng thời gian rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, lần gần nhất anh nói với tôi, cuối tháng này anh nghỉ việc. Công việc không đem lại niềm đam mê và thu nhập cho anh như thời điểm trước khi bạn Covid đến, anh chẳng còn lý do để ở lại. Tôi động viên anh cố gắng, còn anh nhắc nhở tôi hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Lỡ hẹn với anh một mùa sinh nhật đón tại nơi anh đang sống,
Lỡ hẹn với cả thanh xuân cùng một người bước qua những thăng trầm chông gai ...
Em không biết, và có lẽ anh càng không biết nguyên cớ gì chúng mình chẳng thể cùng nhau thực hiện những dự định. Thời gian nợ em một câu trả lời rõ ràng

Người ta nói, thời điểm cách ly xã hội này là khoảng thời gian thật tốt để dành thời gian cho gia đình, hàn gắn các mối quan hệ tình cảm.
Em thì bận rộn với mớ deadline, còn anh thì nhàn rỗi khi chẳng có dự án. Hôm nay công việc thật áp lực, em đã khóc vì tủi thân, đọc lại phong thư anh động viên em trước đó, rồi nhìn màn hình điện thoại muốn bấm một dãy số quen thuộc mà lại thôi.
Ai rồi cũng có những khoảnh khắc trở nên nhỏ bé trước một người như vậy đấy. Tình yêu thật ra đơn giản anh nhỉ, những điều bản thân có thể tự làm được nhưng vẫn muốn người khác làm cho mình và ngược lại. Bản thân vốn dĩ biết cách làm cho mình vui, nhưng có người khiến em mỉm cười đó mới chính là hạnh phúc.
Em không nói chuyện với nhiều người, em cũng không cần bước vào một mối quan hệ không rõ ràng với người khác, em chỉ cần cùng anh trải qua tình yêu.
Có lẽ anh đã đi khắp thế giới này, gặp được rất nhiều người, em cũng vậy, nhưng em cũng là lần đầu tiên gặp được người như anh - người khiến em cảm thấy giữa hàng tỷ người có một người thật đặc biệt so với những người còn lại.
Cứ đi mãi rồi một ngày cũng thấy mỏi chân, thật muốn dừng lại sống một đời bình dị, thật muốn cùng ai đó già đi theo năm tháng!

Gửi em của sau này,
Dù thế nào, chúng ta cũng vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục nỗ lực, dù cho hệ quả của Covid để lại vẫn là nặng nề lắm, dù cho mỗi lần nghĩ đến anh em lại thương nhớ đến vô cùng ...
Thì sau tất cả, cũng phải đứng dậy để bước tiếp thôi
Một ngày nào đó Covid sẽ đi qua, em hãy lại xinh đẹp như đã từng, tươi cười rạng rỡ, hăng say với công việc mình đang làm
Như sau cơn mưa sẽ có cầu vồng
Sau bao nhiêu vụn vỡ rồi cũng gặp được người chở che!
Em nhé!
Chúng tôi, ở 2 đầu thành phố, phương tiện liên lạc duy nhất là chiếc smart phone, thi thoảng là những bức thư tay được gửi qua đường bưu điện.

Đã một quãng thời gian rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, lần gần nhất anh nói với tôi, cuối tháng này anh nghỉ việc. Công việc không đem lại niềm đam mê và thu nhập cho anh như thời điểm trước khi bạn Covid đến, anh chẳng còn lý do để ở lại. Tôi động viên anh cố gắng, còn anh nhắc nhở tôi hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Lỡ hẹn với anh một mùa sinh nhật đón tại nơi anh đang sống,
Lỡ hẹn với cả thanh xuân cùng một người bước qua những thăng trầm chông gai ...
Em không biết, và có lẽ anh càng không biết nguyên cớ gì chúng mình chẳng thể cùng nhau thực hiện những dự định. Thời gian nợ em một câu trả lời rõ ràng

Người ta nói, thời điểm cách ly xã hội này là khoảng thời gian thật tốt để dành thời gian cho gia đình, hàn gắn các mối quan hệ tình cảm.
Em thì bận rộn với mớ deadline, còn anh thì nhàn rỗi khi chẳng có dự án. Hôm nay công việc thật áp lực, em đã khóc vì tủi thân, đọc lại phong thư anh động viên em trước đó, rồi nhìn màn hình điện thoại muốn bấm một dãy số quen thuộc mà lại thôi.
Ai rồi cũng có những khoảnh khắc trở nên nhỏ bé trước một người như vậy đấy. Tình yêu thật ra đơn giản anh nhỉ, những điều bản thân có thể tự làm được nhưng vẫn muốn người khác làm cho mình và ngược lại. Bản thân vốn dĩ biết cách làm cho mình vui, nhưng có người khiến em mỉm cười đó mới chính là hạnh phúc.
Em không nói chuyện với nhiều người, em cũng không cần bước vào một mối quan hệ không rõ ràng với người khác, em chỉ cần cùng anh trải qua tình yêu.
Có lẽ anh đã đi khắp thế giới này, gặp được rất nhiều người, em cũng vậy, nhưng em cũng là lần đầu tiên gặp được người như anh - người khiến em cảm thấy giữa hàng tỷ người có một người thật đặc biệt so với những người còn lại.
Cứ đi mãi rồi một ngày cũng thấy mỏi chân, thật muốn dừng lại sống một đời bình dị, thật muốn cùng ai đó già đi theo năm tháng!

Gửi em của sau này,
Dù thế nào, chúng ta cũng vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục nỗ lực, dù cho hệ quả của Covid để lại vẫn là nặng nề lắm, dù cho mỗi lần nghĩ đến anh em lại thương nhớ đến vô cùng ...
Thì sau tất cả, cũng phải đứng dậy để bước tiếp thôi
Một ngày nào đó Covid sẽ đi qua, em hãy lại xinh đẹp như đã từng, tươi cười rạng rỡ, hăng say với công việc mình đang làm
Như sau cơn mưa sẽ có cầu vồng
Sau bao nhiêu vụn vỡ rồi cũng gặp được người chở che!
Em nhé!
-
Suy Tư Về Cuộc Sống Của Ốc Bưu Vàng
July 02, 2024 -
Làm những điều mình thích - khi có thể - Tại sao không?
July 03, 2024 -
Hạnh phúc nơi đâu?
July 03, 2024
Bài viết Phổ biến
Book review: "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu"
(13128 lượt xem)
Suy Tư Về Cuộc Sống Của Ốc Bưu Vàng
(11015 lượt xem)
Có một sự thật ...
(18854 lượt xem)
Ngày mưa! Bao nhiêu ký ức chợt ùa về
(17776 lượt xem)
Lắng Đọng Trong Cơn Mưa – Tâm Tình Từ Đà Lạt
(21573 lượt xem)
Đối tác - Bạn hữu